[Chương 81] Băng liệt vương tọa – Tiêu Đường Đông Qua

Kết quả hình ảnh cho troll face

_ À… Theo một nghĩa nào đó, Tịch Thù bây giờ cũng tính là hoàng thân quốc thích rồi.

=============

Edit: Fuko

Beta: XXX

 =============

Oz im lặng.

_ Cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Lái tàu con thoi xuyên qua wormhole đang sụp đổ là chuyện bất khả thi.

_ Nếu như bệ hạ cảm thấy Tống Kiêu đã chết, người cứ giết hết chúng tôi đi.

Joanna bên cạnh Fawn phu nhân lạnh lùng nói.

Giây tiếp theo, cả người cô liền rời khỏi chỗ ngồi, tứ chi bị kéo căng, phát ra âm thanh răng rắc, Tyler đang tính kéo đứt cô.

Joanna cúi đầu, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt Tyler, trên môi vẽ ý cười lạnh lẽo.

Oz bóp nát ly rượu trong tay, những mảnh vỡ lơ lửng trong không khí, thoắt cái biến thành vô số kim dài sắc nhọn, nhắm thẳng về phía Tyler, trong đó có vài mảnh còn dừng trước tròng mắt y. Nhưng Tyler thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái.

_ Arthur không có cảm giác đau, cho nên ngươi sẽ không khóc cầu tha thứ như người bình thường. Ngươi cũng không sợ hãi tử vong, vậy thì uy hiếp này cũng không có ý nghĩa gì.

Tyler thả Joanna về lại chỗ ngồi, Joanna bình tĩnh thở ra một hơi, cô biết mình vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.

Mà loạt kim sắc nhọn đâm về phía Tyler tản ra trong nháy mắt, trở thành tia sáng chiết xạ trong không khí, chúng như nước trôi về hướng Oz, biến về hình dáng ly rượu ban đầu.

_ Thật bình tĩnh làm sao. Tống Kiêu rất quan trọng với cậu, nhưng cậu vẫn giữ được tỉnh táo, điều này chứng tỏ cậu vẫn tin chắc Tống Kiêu còn sống. – Tyler ngả người về phía Oz, nụ cười ưu nhã trên môi mang theo một chút quỷ mị – Điều cậu tin tưởng, ta cũng tin tưởng.

Oz ung dung đưa thức ăn vào trong miệng.

Tyler dùng ly rượu của mình chạm một cái vào ly của Oz, cười nói:

_ Chúng ta cùng đợi xem, ngày mà Tống Kiêu trở về.

Lúc này Tống Kiêu đang đẩy khoang vô khuẩn chứa Tống Nhiên đến phòng y tế của Băng Liệt. Nơi đây sở hữu những thiết bị tối tân nhất, cậu chỉ dùng mấy giờ đã hiểu rõ chúng nó. Bên cạnh đó, cậu cũng đau đầu vô cùng. Mà Ryan thì rất hiểu những phiền não của cậu.

_ Tống Kiêu, những thiết bị này quá chuyên nghiệp! Tuy là cậu rất thông minh, nhưng không học qua chuyên môn điều trị, rất khó để thao tác mấy thứ này á!

_ Đúng vậy, dù tôi có nuôi trồng được huyết thanh của mình, nhưng không có bác sĩ chuyên nghiệp phân tích tình huống thân thể của Tống Nhiên, rất khó tìm được vấn đề. – Tống Kiêu ngẩng mặt, thở dài – Tôi phải đi đâu để tìm bác sĩ đây!

Ngay lúc đó, hệ thống phát ra âm thanh, nói cho Tống Kiêu, có một hạm đội đang đến gần Băng Liệt.

Lòng cậu chùng xuống, chẳng lẽ gia tộc Lanselord đã phát hiện tung tích của Băng Liệt?

Cậu thật quá sơ suất! Cậu cho rằng bằng kỹ thuật ẩn hình cao siêu của Băng Liệt, không ai có thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ, nhưng gia tộc Lanselord có thể từ tinh đạo trở thành người thống trị cả một góc vuông, khoa học kỹ thuật sao có thể lạc hậu. Tống Kiêu đập đầu mình, sau khi nạp thêm tài nguyên nên tiến hành bước nhảy xuyên qua, rời khỏi góc vuông nguy cơ tứ phía này!

_ Ryan! Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị nghênh chiến ngay!

Tống Kiêu khởi động hệ thống hỏa khống của tinh hạm. Hiện tại Ryan chưa có khả năng điều khiển tinh hạm, Tống Kiêu quan sát hạm đội khổng lồ đang tiến đến rất nhanh kia, trong lòng có chút e dè. Cậu có thể một mình vừa điều khiển phương hướng vừa tấn công kẻ địch không?

Khi hệ thống hỏa khống đã chuẩn bị sẵn sàng, đối phương lại phát tín hiệu muốn trò chuyện với Băng Liệt.

_ Được rồi, để tôi xem các người rốt cục là ai!

Khiến Tống Kiêu hoàn toàn không ngờ đến chính là, trên màn ảnh xuất hiện khuôn mặt của Berkley.

_ Chào cậu, tôi là Lăng Tụng. Tôi biết ngài đã khởi động Băng Liệt, cho nên rời khỏi gia tộc Simon, nhanh chóng đuổi theo tiếp ứng ngài.

Tuy hắn là nhân viên cũ của Tống Nhiên, Tống Kiêu vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

_ Sao anh lại biết tôi khởi động Băng Liệt?

_ Thưa cậu, tôi vẫn là xạ thủ của Băng Liệt. Tôi vẫn còn quyền hạn điều khiển. Nếu như cậu khởi động Băng Liệt, tôi đương nhiên biết. Đồng thời có thể dùng quyền hạn của mình định vị Băng Liệt.

Trách không được rõ ràng Băng Liệt đã bay theo quỹ đạo ẩn hình rồi, Lăng Tụng vẫn có thể tìm tới cậu.

_ Những người đi theo anh là ai vậy? – Tống Kiêu hỏi.

_ Đều là những thành viên của hạm đội thành công rút lui khỏi Băng Liệt trước khi Tyler bắt Tống Nhiên đi.

Tống Kiêu hơi dừng lại một chút, trước đây cậu vẫn nghĩ, nếu như nhân viên của Tống Nhiên đều thành công rút lui, không biết phải triệu tập họ như thế nào, nhưng không ngờ Lăng Tụng đã trực tiếp đưa bọn họ đến trước mặt Tống Kiêu.

Mấy chuyện may mắn như vậy, rất có thể là cái bẫy của kẻ thù.

Lăng Tụng ở lại gia tộc Simon quá lâu, Tống Kiêu không có cách nào xác định liệu tâm tư của hắn còn như cũ không.

_ Ngoài các thành viên của hạm đội, bác sĩ Hoffman cũng đi cùng tôi!

Mắt Tống Kiêu trợn to. Bác sĩ Hoffman là người của gia tộc Fawn! Oz có nói, hồi nhỏ mỗi khi cơ thể anh có vấn đề gì, phụ trách trị liệu đều là bác sĩ Hoffman.

_ Sao bác sĩ Hoffman lại ở cùng anh?

_ Là ngài Oz Fawn đặc biệt đưa tôi đến chỗ Lăng Tụng. Ngài ấy nói, để chữa trị cho ngài Tống Nhiên, cháu sẽ cần tôi.

Bác sĩ Hoffman xuất hiện trong video.

Họng Tống Kiêu nghẹn lại, chỉ có Oz, dù đang ở tình huống nào cũng vẫn săn sóc cho cậu kĩ nhất có thể.

_ Ngài Oz còn nói, dù xảy ra chuyện gì, cháu vẫn phải tiếp tục tiến tới, đừng khinh địch mà quay đầu, đừng khiến những sự hy sinh trở nên vô ích.

Tống Kiêu cúi đầu, hốc mắt của cậu ươn ướt. Đây là những lời Oz nói với cậu trước khi từ biệt nhau. Những lời này, trừ phi Oz chính miệng nói cho bác sĩ Hoffman, nếu không ông ấy không thể nào biết.

Nếu như Oz đưa bác sĩ Hoffman đến chỗ Lăng Tụng, vậy Lăng Tụng có thể tin tưởng.

_ Nếu tôi để anh tiến vào, anh có thể đừng dùng khuôn mặt của Berkley không? – Tống Kiêu hỏi.

_ Cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của tôi sao?

_ Đương nhiên nhớ kỹ.

Virus Trước Điểu trong cơ thể cậu đã bị loại bỏ, mọi ký ức đã sớm trở về.

_ Anh từng lấy toàn bộ quà vặt tôi lén giấu dưới ghế ngồi của Tống Nhiên ăn hết. Anh đã hứa với tôi, sẽ trả quà vặt lại, nhưng đến giờ anh vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Mi tâm Lăng Tụng khẽ run lên, hắn cúi đầu xuống, nâng bàn tay đặt lên trước ngực: “Từ giờ trở đi, tất cả những lời hứa của tôi với cậu, đều sẽ thực hiện.

Tống Kiêu mở cửa khoang.

Cậu biết, tin tưởng một người cần dũng khí. Bây giờ cậu thân cô thế cô, rất cần đồng bạn. Cậu muốn Tống Nhiên tỉnh lại, muốn đoạt lại Tống Phái Lưu từ tay Nhật Ảnh, còn muốn đoạt lại Oz từ chỗ Tyler, trả lại tự do cho gia tộc Fawn.

Khi hạm đội và Lăng Tụng tiếp xúc với tinh hạm, bọn họ liền nhìn thấy Tống Kiêu đang đợi ở lối vào thông đạo.

Những người này lần đầu tiên nhìn thấy Tống Kiêu, tâm tình kích động không nói nên lời. Họ đã không còn là người trẻ tuổi nhiệt tình của tám năm trước nữa, tuy rằng trong đó có rất nhiều người Tống Kiêu đều không nhớ rõ tên, nhưng sâu trong ký ức của cậu, vẫn còn hình bóng của họ.

Bọn họ xếp thành hàng, từng bước từng bước tiến về phía Tống Kiêu giới thiệu tên của mình và cương vị trên tinh hạm.

Tống Kiêu nghiêm túc nhìn họ, hiện tại không giống với lúc nhỏ, cậu vừa phải nhớ kỹ những người này, vừa phải nhớ kĩ mình là một Hỏa Chủng, có nhiệm vụ kết nối những tư duy riêng biệt này.

Tống Kiêu không như quý tộc đọc diễn văn, cố ý nói đạo lý lớn lao để kích động lòng người.

_ Băng Liệt vẫn còn, vị trí của mọi người cũng vậy. – Cậu chỉ vào thông đạo sau lưng – Nó đang chờ các vị.

Khi cậu nói xong câu “Nó đang chờ các vị”, viền mắt của không ít người đỏ lên.

Không có hàn huyên dư thừa, mọi người tiến vào thông đạo, bọn họ người thì thuộc tổ duy tu động cơ, người thì thuộc tổ phản lực, Băng Liệt vốn lạnh lẽo giống như hồi sinh trở lại.

Bác sĩ Hoffman theo Tống Kiêu đi tới phòng y tế, khi ông thấy thiết bị chữa bệnh của nơi này thì, lộ ra biểu tình không tin nổi. Tống Kiêu thiết lập quyền hạn sử dụng hệ thống chữa bệnh cho ông, bác sĩ Hoffman kích động đến nói năng lộn xộn.

_ Ôi, đây là hệ thống chữa bệnh của Băng Liệt! Thực sự quá thần kỳ! Những … hệ thống phân tích này, rồi hệ thống ghi chép, hệ thống phán định liên kết với nhau, nó giống như đại não của chúng ta vậy!

Bác sĩ Hoffman kích động vô cùng, bắt đầu sử dụng hệ thống, đồng thời phân tích tình huống trước mắt của Tống Nhiên.

Rất nhanh, hàm lượng Yellow pandora trong cơ thể Tống Nhiên, tình trạng hệ cơ quan đều trở thành số liệu, bác sĩ Hoffman vừa nhìn liền cau mày.

_ Bác sĩ! Có chuyện gì sao? – Tống Kiêu lo lắng.

_ Tình trạng cơ thể của ngài ấy vẫn duy trì trạng thái của phút cuối cùng trước khi được đưa vào khoang thuyền vô khuẩn. Độ sinh động vượt quá phạm vi bình thường. Một khi tỉnh lại, có thể tự hủy diệt bản thân.

Tống Kiêu lui về phía sau: ” Cho nên… cháu không thể đánh thức anh ấy?

_ Không thể nói như vậy. Ngài ấy tỉnh lại càng muộn, Yellow pandora trong cơ thể sẽ gây ra càng nhiều tổn thương hệ thần kinh, ngài ấy rất có thể mất đi khả năng điều khiển lực lượng của mình. – Bác sĩ Hoffman ngẫm nghĩ một hồi – Cách mà cháu tìm là gì?

_ Cháu nuôi dưỡng máu của mình, sau đó trích lấy phần tương thích với Tống Nhiên, đưa nó vào trong cơ thể anh ấy. Khả năng phục hồi của Arthur sẽ phục chế phần máu này.

_ Đây là một cách rất tuyệt. Nhưng chúng ta có thể nâng cấp nó.

_ Nghĩa là sao ạ?

_ Cháu đừng quên mình là một Arthur. Lực lượng của cháu cũng có thể tiến vào cơ thể Tống Nhiên. Cho ta một chút thời gian, ta sẽ nghiên cứu ra một loại vi hạt hấp phụ, khiến nó theo huyết thanh của cháu tiến vào cơ thể Tống Nhiên, giảm thiểu mức độ bài xích vi hạt của Tống Nhiên. Thân thể Tống Nhiên đang trong trạng thái bất động, nếu các vi hạt hấp phụ tiến vào cơ thể ngài ấy hẳn sẽ không di chuyển…

_ Nhưng lực lượng của cháu có thể thôi thúc nó di chuyển trong cơ thể Tống Nhiên!

_ Đúng vậy.

_ Nhưng còn vi hạt hấp phụ, bác thật sự có thể chế tạo được sao? – Tống Kiêu ngờ vực nhìn bác sĩ Hoffman.

Tyler mất tám năm cũng chưa làm được, Hoffman chỉ nhìn Tống Nhiên chưa đến mười phút đã nghĩ ra sao?

_ Nếu như không nhìn thấy hệ thống điều trị của Băng Liệt, ta cũng không nghĩ ra đâu! Được rồi, Tống Kiêu, từ giờ trở đi, không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy ta! Cháu cứ đi nuôi huyết thanh của mình thật tốt vào, ta phải tập trung nghiên cứu vi hạt hấp phụ đây!

Bác sĩ Hoffman hoàn toàn tiến nhập trạng thái, Tống Kiêu há miệng, tuy còn muốn hỏi vài vấn đề nữa, nhưng rõ ràng bác sĩ Hoffman muốn bơ cậu rồi.

Tống Kiêu về tới khoang điều khiển, Lăng Tụng đang ôm cánh tay chờ cậu.

Bởi vì không sử dụng gen của Berkley nữa, màu tóc nâu vốn có của Lăng Tụng đã hoàn toàn biến thành đen, ngay cả ngũ quan đường viền cũng thay đổi.

_ Cậu cứ nhìn tôi nghiêm túc như vậy, tôi ngại lắm. – Lăng Tụng cười nói.

_ Tôi chỉ là chưa quá quen với gương mặt của anh thôi mà. – Tống Kiêu vuốt tay.

_ Hiện tại cậu có tính toán gì không?

Tống Kiêu ngồi xuống ghế hạm trưởng, nhún vai nói: “Đương nhiên là học cách điều khiển Băng Liệt thật thuần thục rồi! Lăng Tụng, anh không ngại làm thầy giáo của tôi chứ?

_ Đương nhiên không ngại, chỉ là tôi là một giáo viên rất nghiêm khắc. – Lăng Tụng ngồi xuống ghế xạ thủ – Nhưng để tinh hạm đạt hiệu suất vận hành lớn nhất, cậu cần tài công và cơ giới sư.

_ Cơ giới sư cũ của Băng Liệt là Katerina, xạ thủ là anh, tài công là Tịch Thù. Tôi gặp được anh, nhưng không gặp được Tịch Thù… Anh ấy đang ở đâu nhỉ?

_ Vì thế bước tiếp theo của chúng ta chính là tìm Tịch Thù. Cậu ta đang ẩn nấp ở góc vuông này, hơn nữa cuộc sống cũng không tệ. – Lăng Tụng phẫn nộ xoa xoa mũi.

Bọn họ tiến vào sâu trong góc vuông thứ bảy, trước khi đi vào thủ đô Walsen, Lăng Tụng cùng Tống Kiêu cải trang thành thương khách tinh tế.

_ Này, chúng ta mà hóa trang làm thương nhân thì có khác gì miếng thịt rơi vào giữa bầy sói chứ!

Tống Kiêu nhìn trường sam hoa lệ trên người, thật không khác gì dán biển “Đến chiếm đoạt tôi đi” lên mặt.

_ Ở góc vuông thứ bảy, thương nhân bị cướp bóc phần lớn là buôn lậu. Vào góc vuông thứ bảy bằng con đường chính quy đều được gia tộc Lanselord bảo vệ. Dù là tinh đạo thì cũng “đạo diệc hữu đạo”. Gia tộc Lanselord rất có tiếng nói trong giới tinh đạo.

_ Con đường chính quy là gì thế? – Tống Kiêu lại hỏi.

_ Là máy đưa tin này. – Lăng Tụng lắc lắc một chiếc máy đưa tin chỉ lớn chừng ngón cái trước mặt Tống Kiêu, “Trước khi tinh đạo đánh cướp chúng ta, bọn họ sẽ tìm xem tàu con thoi của mình có phát tín hiệu gì không. Loại tín hiệu này đã được mã hóa riêng biệt, sẽ tự động báo cho đối phương thân phận của chúng ta và giấy thông quan mà gia tộc Lanselord cấp. Bên tinh đạo xác nhận tin tức, vì không muốn đắc tội với gia tộc Lanselord, chỉ có thể cho chúng ta đi.

Tống Kiêu ngồi vào tàu con thoi, trước khi đóng cửa khoang thì nói với Ryan, – Này, đừng quên trông hộ tôi phần huyết thanh đang được nuôi nhá!

_ Yên tâm đi! – Ryan giơ ngón cái.

Đóng cửa khoang lại, Lăng Tụng nói với giọng tiếc nuối: “Đứa trẻ Ryan kia rất thông minh.”

_ Tôi và em ấy mới làm một ván cờ chiến.

_ Quào, cậu ấy thắng anh à?

Lăng Tụng khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên là tôi thắng. Nhưng khả năng tư duy của Ryan phải tương xứng với Arthur đấy.”

_ Cho nên, tôi đang tính sau khi Tịch Thù trở về có thể đảm nhiệm vị trí của Katerina, làm cơ giới sư. Còn Ryan… sẽ giữ ghế tài công.

_ Cậu đang đùa sao? Tư duy của người bình thường không thể theo kịp tốc độ vận hành của tinh hạm!

_ Chỉ cần có hệ thống hỗ trợ là được. – Tống Kiêu cười bí hiểm.

Lăng Tụng che mắt: “Ok, ok! Hai anh em nhà cậu xưa nay đều làm mọi người bất ngờ.”

Khi bọn họ tiến vào tầng khí quyển của Walsen, Tống Kiêu quan sát đường phố đèn đuốc sáng trưng như biển sao, cùng với tháp thông thiên Lanselord chọc trời, cậu hoàn toàn không tưởng tượng được đây là hành tinh do tinh đạo thống trị.

_ Gia tộc Lanselord rất có phẩm vị đấy chứ. – Lăng Tụng nhàn nhạt nói.

Tàu con thoi của hai người bay về phía tháp thông thiên, Tống Kiêu sửng sốt.

_ Này! Này! Tôi nghe nói chỉ có hoàng tộc mới được ở tháp thông thiên Lanselord!

_ À… Theo một nghĩa nào đó, Tịch Thù bây giờ cũng tính là hoàng thân quốc thích rồi.

Bọn họ vừa mới tiếp cận tháp thông thiên, hệ thống phòng ngự đã khởi động, một loạt đại bác nhắm về phía họ, trái tim Tống Kiêu đập thình thịch.

Sau khi tàu con thoi bị rada quét kỹ càng, những khẩu đại bác này mới lui về, bọn họ bình yên dừng ở thông đạo.

Ngọn đèn sáng lên, khi Tống Kiêu đặt chân xuống đất, cậu phát hiện mặt đất ở đây trơn bóng như mặt kính.

_ Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không hy vọng ngươi lại đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta.

Một cô gái ăn mặc thướt tha đi tới trước mặt bọn họ.

Lăng Tụng tiến lên, nâng bàn tay của đối phương, khẽ hôn lên mu bàn tay nàng: “Điện hạ thân ái, nếu như ngài thật sự không muốn tôi quấy rối sinh hoạt của ngài, vừa nãy ngài đã khiến dàn pháo lạp tử kia bắn tôi rồi.”

_ Dù ta có khởi động pháo lạp tử, với kỹ thuật của ngươi vẫn có thể chạy trốn dễ dàng. Đứa bé này là ai vậy?

_ Cậu ấy là em trai Tống Nhiên.

Trên mặt đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó vẻ ưu thương ngập tràn đôi mắt.

_ Ngày này quả nhiên vẫn sẽ đến, ta biết ta không giữ được hắn. Chào ngài, ta là Renna Lanselord, người thừa kế thứ ba của gia tộc Lanselord.

_ Rất vinh hạnh được gặp ngài, công chúa điện hạ. – Tống Kiêu đưa tay đặt lên ngực, hơi cúi đầu.

_ Hãy đi theo ta.

Renna xoay người, dẫn bọn họ vào bên trong tháp thông thiên tráng lệ.

Gia tộc Lanselord có vô vàn tài phú, tẩm điện của Renna vô cùng xa hoa.

Đầu tẩm điện, một người đàn ông mặc trường bào đứng trước cửa sổ, nhìn về xa xăm. Vóc người hắn thon dài, sống lưng cao ngất, mái tóc ngắn màu đen phập phồng trong gió.

Mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, Tống Kiêu cũng có thể cảm nhận được sự tao nhã, chỉnh tề đượm theo chút ưu buồn.

_ Tịch Thù, đã lâu không gặp. – Lăng Tụng cười nói.

_ Chỉ mới ba tháng, cậu lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi. – Tịch Thù chậm rãi xoay người lại.

Ngay khi tầm mắt của hắn xẹt qua Lăng Tụng rơi vào người Tống Kiêu, cả người hắn cứng đờ.

_ Tống Nhiên… Không… Cậu không phải Tống Nhiên… Tống Nhiên không trẻ như vậy…

_ Nhưng tôi tìm được Tống Nhiên rồi. – Tống Kiêu đón ánh mắt của đối phương, nhìn thẳng lại.

_ Tống Nhiên ở trên tay Tyler! Chúng ta… Chờ một chút… – Tịch Thù rướn người, cẩn thận nhìn Tống Kiêu, – Cậu là em trai Tống Nhiên, Tống Kiêu!

_ Đúng vậy. Băng Liệt rất cần anh.

Ngay lúc ấy, tia sáng mãnh liệt chiếu vào ngoài cửa sổ tháp thông thiên, Tống Kiêu vô ý thức đưa tay che mặt mình.

_ Nguy rồi! Là cảnh vệ của hoàng huynh! – Giọng nói Renna vang lên.

Nàng chắn ngay trước mặt Tịch Thù.

Một người đeo mặt nạ kim loại đen đi đến, quỳ gối trước mặt Renna, – Điện hạ, lĩnh chủ có lệnh, bât kỳ ai muốn đưa ngài Tịch Thù rời khỏi đây đều sẽ bị xử quyết.

_ Các ngươi nói đùa sao! – Tịch Thù tiến lên, một cỗ lực lượng cường đại tràn ra trong không khí, mặt đất dưới chân không ngừng bị phân giải, “Muốn đi đâu là tự do của ta, không ai có thể ngăn cản!

Mặt nạ kim loại trên mặt người kia chợt vỡ vụn, toàn bộ không gian chấn động.

_ Trách không được lĩnh chủ lại muốn giữ ngài lại, ngài quả thực rất có năng lực. Nhưng nơi này là Walsen, vào được, nhưng không có sự đồng ý của lĩnh chủ, không ai được phép ly khai. Gia tộc Lanselord là quy tắc duy nhất ở đây.

Người kia cũng không chính diện giao phong với Tịch Thù, mà Tống Kiêu lại cảm thấy có cỗ lực lượng đang xé rách thân thể mình, hóa ra mục tiêu của gã là cậu và Lăng Tụng!

Vô số cảnh vệ áo đen vây quanh hai người họ, sát ý sôi trào, bọn họ triển khai công kích với Tống Kiêu và Lăng Tụng.

Tống Kiêu cười nhạt trong lòng, Oz và Tyler đánh nhau cậu còn kiến thức qua, mấy tên này với cậu không đáng nhắc đến.

_ Này, Tống Kiêu, cậu có thể giải quyết nhóm cảnh vệ này không? – Lăng Tụng cười hỏi – Phải cho Tịch Thù thấy được năng lực của cậu, cũng cho gia tộc Lanselord nhìn một chút.

Tống Kiêu nhắm hai mắt lại, lực lượng của cậu xuyên thủng vòng vây của nhóm cảnh vệ, không ngừng lan tỏa khắp không gian.

Renna cúi đầu, ly rượu trên bàn đang lay động, thế nhưng cách lay động lại lạ vô cùng, chất lỏng trong ly cuốn thành vòng xoáy, ngay sau đó ly vỡ vụn thành bụi phấn, mà phần chất lỏng như lưỡi dao di động, xuyên qua bọn họ.

Lực lượng vô hình rót vào thân thể nhóm cảnh vệ, khi bọn hắn phản ứng kịp đã không thể nhúc nhích.

Thân thể của bọn họ giống như mất trọng lực lơ lửng giữa không trung, tứ chi mất kiểm soát duỗi thẳng, đầu ngón tay như sắp nứt ra. Bọn họ ra sức phản kháng lại cỗ lực lượng này, người đàn ông cầm đầu trợn to mắt nhìn Tống Kiêu, thật không ngờ một đứa trẻ mười mấy tuổi đã có thể trói buộc toàn bộ nhóm cảnh vệ, chưa nói biểu tình trên mặt cậu ta ung dung vô cùng.

_ Tôi cho rằng quy tắc của góc vuông thứ bảy là “Đoạt được thì là của mình, không đoạt được thì của kẻ khác”. Thật xin lỗi, tôi “đoạt” Tịch Thù đi đây.

Dứt câu, nhóm cảnh vệ đập mạnh về bốn phía tường, phương thức Tống Kiêu nghiền ép cũng không phải đụng nát bọn họ, mà muốn khảm họ vào tường.

_ Được rồi, dừng lại đi! – Renna đi tới trước mặt Tống Kiêu, nước mắt của nàng sắp rơi xuống, thế nhưng kiêu ngạo của hoàng tộc không cho phép nàng mất kiềm chế.

_ Như ngài mong muốn, điện hạ.

Tống Kiêu hành lễ với Renna, toàn bộ cảnh vệ rơi xuống.

= Hết chương 81 =

Pandora vàng -> Yellow pandora. Để vậy cho sính ngoại các cô ạ  ( ̄ω ̄)

==================================

Tịch Thù đi trốn cũng kiếm được người yêu nữa <(“) còn là công chúa hẳn hoi. Số chàng đúng là số hưởng….

==================================

Fuko: Xin lỗi mọi người ;;_;; không biết bao nhiêu cái dập đầu tạ tội mới bù đắp đủ cho những tháng ngày chờ chương của mọi người đây (〒▽〒) Nhưng tui hứa đấy là lần duy nhất (╯-_-)╯trừ phi tận thế cả nước mất điện mới không up được chương thôi chứ không vẫn ra đều đều bất chấp trạm vũ trụ của TQ rơi xuống trái đất *dập đầu x10086*

Cảm ơn mọi người đã đợi tui đến bây giờ(>口<-)tui vào đại học rồi nên không có chuyện bỏ edit ôn thi cả năm như vừa rồi nữa đâu (。-ˍ-。 ) 

Anyway, các thím đã đọc truyện mới nhất của cô Bí chưa? Công thụ cute lạc lối (ー∀ー) ~~~

Chương 82>>

14 bình luận về “[Chương 81] Băng liệt vương tọa – Tiêu Đường Đông Qua

  1. Hp k sao tả đc á , dù bao xa ta vẫn bắt kịp mạch truyện mà k phải đọc lại 😭😭😭😭😭
    Ta thấy mấy ng ở cùng tống nhiên giống ảnh ghê á : cường đại mà ôn nhu 😍😍😍 như kiểu t thích
    Còn tống kiêu giống oz hơn tính xâm lược mạnh ghê

    Đã thích bởi 2 người

  2. chờ nàng mòn mõi ~~~~ lần sau có lặn thì thông báo một tiếng nha! ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ
    chúc nàng tân sv có cuộc sống đại học tốt đẹp nha! phải ráng ráng up chương đều vô, bà già sắp tốt nghiệp này chỉ mong muốn nhiêu đó thôi! 🙂
    anyway! nàng đã trở lại rồi! tạ ơn trời phật! vui quá! hôn nàng ngàn cái!!! =3= ❤ ❤ ❤

    Đã thích bởi 1 người

  3. Queo cơm bách, chúc mừng tân sinh viên 😘
    Ầy vừa về đã sính ngoại, sính thêm tí nữa thành golden luôn cho nó oách =))))
    Mà may ghê, não cá vàng vậy mà vẫn nhớ truyện, không thì đọc lại lòi mắt =)))

    Đã thích bởi 1 người

≧▽≦ ≧◡≦ ( ̄▿ ̄)o(︶︿︶)o (‾-ƪ‾) ~(‾▿‾~ ) ಠ_ృ ಥ_ಥ ( •̀ω•́ )▔▽▔(╯‵□′)╯︵┻━┻( ̄(エ) ̄)